Kết quả Bầu_cử_tổng_thống_Hoa_Kỳ_1860

Lễ nhậm chức của Abraham Lincoln
Điện Capitol, 4 tháng 3, 1861
Kết quả bầu cử
theo phiếu Đại cử tri

Cuộc bầu cử được tổ chức vào thứ ba, ngày 6 tháng 11 năm 1860. Tỷ lệ cử tri đi bỏ phiếu là 81,2%, cao nhất trong lịch sử nước Mỹ tính đến thời điểm đó, và cao thứ hai (chỉ sau cuộc bầu cử năm 1876).[43][44]

Sau khi Andrew Jackson tái đắc cử vào năm 1832, tất cả sáu tổng thống tiếp theo chỉ thắng một nhiệm kỳ, trong khi bốn tổng thống cuối cùng đã thắng với tỷ lệ phiếu phổ thông dưới 51%.[45]

Kết quả theo quận, được tô sắc theo tỷ lệ phiếu bầu của ứng cử viên chiến thắng. Đỏ dành cho Lincoln (Đảng Cộng hòa), Xanh lam dành cho Douglas (Dân chủ miền Bắc), Xanh lục dành cho Breckinridge (Dân chủ miền Nam), Vàng dành cho Bell (Liên minh Hiến pháp) và Tím là "Liên minh" (Liên minh không thuộc cả đảng Cộng hòa lẫn Dân chủ). Nam Carolina không có phiếu phổ thông.

Lincoln đã chiến thắng phiếu Đại cử tri đoàn với ít hơn 40% số phiếu phổ thông trên toàn quốc bằng cách thắng các bang nằm ở phía Bắc ranh giới Mason – Dixon và phía bắc sông Ohio, cộng với các bang California và Oregon ở Viễn Tây. Không giống như mọi tổng thống đắc cử trước đây, Lincoln không thắng dù chỉ một bang nô lệ.

Lincoln không nhận phiếu nào ở 10 tiểu bang miền Nam: Alabama, Arkansas, Florida, Georgia, Louisiana, Mississippi, Bắc Carolina, Nam Carolina, Tennessee và Texas. Lincoln do đó là Tổng thống đắc cử thứ hai không nhận được phiếu bầu nào ở một số bang có hệ thống phổ thông đầu phiếu (người đầu tiên là John Quincy Adams, người không nhận phiếu nào ở hai bang trong cuộc bầu cử năm 1824, cuộc bầu cử duy nhất khác có 4 ứng cử viên chính, mà không ai trong số họ nhận được phiếu bầu ở mọi tiểu bang). Cần lưu ý thêm rằng, trước khi áp dụng hình thức bỏ phiếu kín vào những năm 1880, khái niệm tiếp cận lá phiếu là cách để cử tri bỏ phiếu bầu: không có lá phiếu tiêu chuẩn do các bang phát hành để tên ứng cử viên "xuất hiện". Thay vào đó, các lá phiếu bầu cử tổng thống được in và phân phát bởi các tổ chức ủng hộ các ứng cử viên và đảng của họ, những đại cử tri sẽ công khai cam kết bỏ phiếu cho một ứng cử viên cụ thể. Các cuộc bầu cử tổng thống năm 1824 và 1860 là hai cuộc bầu cử duy nhất trước khi áp dụng hình thức bỏ phiếu kín trong đó một ứng cử viên chiến thắng không được ưa chuộng ở một khu vực cụ thể (do những người ủng hộ nhỏ lẻ sợ nếu công khai ủng hộ sẽ bị tẩy chay bởi đa số cộng đồng phản đối) đến mức không có tổ chức nào in phiếu bầu cho ứng cử viên đó trong toàn bộ bang đó.

Kể từ năm 1860, và không bao gồm các bang miền Nam đang tái thiết vào năm 1868 và 1872, đã có hai lần ứng cử viên tổng thống của Đảng Cộng hòa không nhận phiếu ở mọi bang[nb 4], trong khi các ứng cử viên Đảng Dân chủ trên toàn quốc đã không nhận được bất cứ phiếu bầu nào từ một số bang trong ba cuộc bầu cử kể từ khi áp dụng hình thức bỏ phiếu kín, mặc dù trong cả ba, ứng cử viên Đảng Dân chủ dù sao cũng thắng cử tổng thống.[nb 5]

Lincoln giành được tỷ lệ phiếu phổ thông thấp thứ hai trong số tất cả các ứng cử viên tổng thống đắc cử trong lịch sử Hoa Kỳ.[nb 6] Tỷ lệ phiếu phổ thông của Lincoln có thể sẽ còn thấp hơn nếu có một hệ thống phổ thông đầu phiếu ở Nam Carolina, mặc dù ngược lại, tỷ lệ này có thể sẽ cao hơn một chút nếu ông có mặt trong lá phiếu ở tất cả các bang miền Nam. Chiến thắng của đảng Cộng hòa là kết quả của sự ủng hộ từ các bang tự do, cùng nhau kiểm soát đa số đại cử tri tổng thống.[46]

Chiến dịch của Lincoln đã được tập trung có chủ ý, phối hợp với Chủ tịch Đảng Cộng hòa Thurlow Weed, nhằm giành thêm các bang mà Frémont đã không giành được bốn năm trước đó gồm New York với 35 phiếu Đại cử tri đoàn, 11,5% tổng số, Pennsylvania (27) và Ohio (23). Khi một ứng cử viên thắng ở cả ba bang này thì sẽ giành được 85 phiếu bầu, trong khi 152 phiếu được yêu cầu để giành chiến thắng. Mặc dù Lincoln thậm chí không nhận phiếu nào từ hầu hết các bang miền Nam, nhưng sự gia tăng dân số ở các bang tự do đã vượt xa mức tăng ở các bang nô lệ trong nhiều năm trước cuộc bầu cử năm 1860, do đó giành được tất cả các bang tự do là đã chiếm được đa số trong Đại cử tri đoàn.[47]

Sự chia rẽ trong đảng Dân chủ đôi khi góp phần cho chiến thắng của Lincoln [48] mặc dù thực tế là Lincoln đã thắng cử với ít hơn 40% số phiếu phổ thông, vì phần lớn số phiếu chống Đảng Cộng hòa đã bị "lãng phí" ở các bang miền Nam, nơi không có lá phiếu nào cho Lincoln được lưu hành.

Nếu Lincoln chỉ có một đối thủ duy nhất trên toàn quốc thì người này sẽ giành được số phiếu đại cử tri của ông ở California, Oregon và bốn đại cử tri ở New Jersey, [49] mà tổng số 11 phiếu đại cử tri này gộp lại sẽ không tạo ra sự khác biệt nào đối với kết quả vì mọi tiểu bang khác mà đảng Cộng hòa giành được đã giành được đa số phiếu bầu rõ ràng: trong kịch bản này, Lincoln sẽ nhận được 169 phiếu đại cử tri, nhiều hơn 17 phiếu so với 152 phiếu cần thiết để giành chiến thắng.

Tại bốn tiểu bang New York, Rhode Island, Pennsylvania và New Jersey, nơi các phiếu chống Lincoln được gộp lại thành "phiếu tổng hợp", Lincoln vẫn thắng ba và giành nửa số phiếu của New Jersey; [50] mặc dù vậy, sự thay đổi 25.000 phiếu bầu sang phiếu tổng hợp ở New York sẽ khiến Lincoln có 145 phiếu đại cử tri - thiếu 7 phiếu so với việc giành được Đại cử tri đoàn - và buộc phải có một cuộc bầu cử phụ tại Hạ viện.[51][52] Trong số năm tiểu bang mà Lincoln không giành chiến thắng mặc dù đã nhận phiếu, ông chỉ nhận được 20% phiếu bầu ở Delaware, và 10% phiếu bầu ở Missouri.

Giống như Lincoln, Breckinridge và Bell không giành được phiếu đại cử tri nào ngoài các khu vực tương ứng ủng hộ họ. Trong khi Bell nghỉ hưu với công việc kinh doanh của gia đình, lặng lẽ ủng hộ sự ly khai của bang ông, Breckinridge giữ chức vụ tướng quân Liên minh miền Nam. Ông đứng thứ hai trong Đại cử tri đoàn với 72 phiếu bầu, thắng 11 trong số 15 tiểu bang nô lệ (bao gồm cả Nam Carolina, nơi các đại cử tri được chọn bởi cơ quan lập pháp tiểu bang, không phải là phổ thông đầu phiếu). Breckinridge đứng thứ ba về số phiếu phổ thông toàn quốc với 18%, nhưng đã giành được 50 đến 75% ở 7 tiểu bang đầu tiên sẽ thành lập Liên minh miền Nam Hoa Kỳ. Ông đã thắng 9 trong số 11 bang cuối cùng gia nhập Liên minh, cộng với các bang có nô lệ ở biên giới là Delaware và Maryland, chỉ thua ở Virginia và Tennessee. Breckinridge nhận được rất ít sự ủng hộ ở các bang tự do và chỉ nhận được ít ỏi sự ủng hộ ở California, Oregon, Pennsylvania và Connecticut.

Bell thắng ba bang nô lệ (Tennessee, Kentucky và Virginia) và chỉ thua Maryland với cách biệt 722 phiếu bầu. Tuy nhiên, ông về thứ hai trong tất cả các bang nô lệ giành được bởi Breckinridge hoặc Douglas. Ông đã giành được 45 đến 47% ở Maryland, Tennessee và Bắc Carolina và 36 đến 40% ở Missouri, Arkansas, Louisiana, Georgia và Florida. Bản thân Bell đã hy vọng rằng ông sẽ tiếp nhận sự ủng hộ trước đây của Đảng Whig từ các bang tự do, nhưng phần lớn sự ủng hộ này thuộc về Lincoln.[53] Do đó, ngoại trừ bang Massachusetts và California, quê hương của đồng tranh cử cùng mình, Bell thậm chí còn nhận được ít sự ủng hộ hơn ở các bang tự do so với Breckinridge, và do đó, đứng cuối cùng trong phiếu phổ thông toàn quốc, với tỷ lệ 12,62%.

Douglas là ứng cử viên duy nhất giành được phiếu đại cử tri ở cả bang nô lệ và tự do (New Jersey tự do và Missouri nô lệ). Ông đứng thứ hai sau Lincoln về số phiếu phổ thông với 29,52%, nhưng đứng cuối trong số phiếu Đại cử tri đoàn. Douglas đạt 28 đến 47% phiếu bầu ở các bang Trung Đại Tây Dương, Trung Tây và Tây Mississippi, nhưng nhận chỉ 19 đến 39% ở New England. Bên ngoài khu vực của mình, Douglas chiếm 15 đến 17% tổng số phiếu phổ thông ở các bang nô lệ Kentucky, Alabama và Louisiana, 10% hoặc ít hơn ở chín bang nô lệ còn lại. Douglas, trong "Học thuyết Norfolk" của mình, được đề cập ở Bắc Carolina, hứa sẽ giữ vững Liên bang bằng cách nhượng bộ nếu các bang tiếp tục ly khai: số phiếu phổ thông dành cho Lincoln và Douglas cộng lại là 69,17% số cử tri đi bầu.

Đề cử của đảng Cộng hòa năm 1860 là đề cử quốc gia thành công đầu tiên không có người miền Nam, và cuộc bầu cử đánh dấu sự kết thúc của kỷ nguyên thống trị chính trị của miền Nam ở Hoa Kỳ. Từ năm 1789 đến 1860, người miền Nam đã là tổng thống trong hai phần ba thời gian, và đã giữ các chức vụ Chủ tịch Hạ việnChủ tịch Thượng viện tạm quyền trong phần lớn thời gian đó. Hơn nữa, kể từ năm 1791, người miền Nam đã chiếm đa số trong Tòa án Tối cao.[54]

Kết quả bầu cử
Ứng cử viên tổng thốngĐảngBang nhàPhiếu Phổ thông(a)Phiếu Đại cử

tri

Đồng tranh cử
Số phiếu%Ứng cử viên phó tổng thốngBang nhàPhiếu Đại cử tri
Abraham LincolnCộng hòaIllinois1.865.90839,82%180Hannibal HamlinMaine180
John Cabell BreckinridgeDân chủ miền NamKentucky848.01918,10%72Joseph LaneOregon72
John BellLiên minh Lập hiến/WhigTennessee590,90112,61%39Edward EverettMassachusetts39
Stephen Arnold DouglasDân chủ miền BắcIllinois1.380.20229,46%12Herschel Vespasian JohnsonGeorgia12
Khác5310,01%-Khác-
Tổng cộng4.685.561100%303303
Cần thiết để giành chiến thắng152152

(a) Các số liệu phổ thông đầu phiếu loại trừ Nam Carolina, nơi các Đại cử tri được cơ quan lập pháp tiểu bang chọn thay vì phổ thông đầu phiếu.

Phiếu Phổ thông
Lincoln
  
39.82%
Douglas
  
29.46%
Breckinridge
  
18.10%
Bell
  
12.61%
Khác
  
0.01%
Phiếu Đại cử tri
Lincoln
  
59.41%
Breckinridge
  
23.76%
Bell
  
12.87%
Douglas
  
3.96%

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Bầu_cử_tổng_thống_Hoa_Kỳ_1860 http://www.countingthevotes.com/1860/ http://elections.harpweek.com/1860/Overview-1860-2... http://opinionator.blogs.nytimes.com/2010/11/10/ho... http://members.tripod.com/~greatamericanhistory/gr... http://www.virginiamemory.com/docs/1860_election_r... http://www.virginiamemory.com/docs/1860_election_r... http://muse.jhu.edu/books/9781612776224 http://dig.lib.niu.edu/message/candidates-douglas.... http://www.presidency.ucsb.edu/data/turnout.php http://geoelections.free.fr/USA/elec_comtes/1860.h...